Việt Nam không phải nơi tị nạn dịch bệnh, mong người Trung Quốc có trách nhiệm tự đến đón dân mình về
Giám đốc Sở Y tế Cao Minh Chu báo cáo, thực hiện công điện khẩn của Thủ tướng, ngành đã chỉ đạo chặt chẽ, trong suốt 7 ngày Tết đã kiểm tra 13 lượt nhập cảnh với số hành khách 1.879 hành khách, trong đó có 5 người Trung Quốc, 13 lượt xuất cảnh với 1.366 hành khách (trong đó 4 người Trung Quốc).
Theo người đứng đầu Sở VH-TT&DL TP Cần Thơ, đến 21h tối qua, Cần Thơ còn 3 khách sạn có người Trung Quốc (20 khách).
Trong đó, có 1 gia đình 4 người đến từ Vũ Hán. Những người này qua TP.HCM vào ngày 20/1, sau đó đi Phú Quốc và mùng 1 Tết đến lưu trú tại khách sạn ở Cần Thơ. Sở Y tế đã kiểm tra thân nhiệt và cho thấy sức khoẻ của 4 người này ổn định.
Những người này mong muốn được ở lại để tránh dịch corona tại nước mình.
Do tâm lý e ngại nên khách sạn bố trí 2 phòng riêng biệt và cách ly với các phòng khác.
Đồng thời mỗi ngày đo thân nhiệt 2 lần đối với 4 du khách này. “4 người này dự định ngày 14/2 rời khỏi khách sạn ở Cần Thơ, tuy nhiên các chuyến bay đến Vũ Hán đã bị hoãn và tâm lý những người này không dám quay trở về.
Ngày 15/2, visa của họ hết hạn, hiện tại trong hôm nay các du khách này chủ động liên lạc với Tổng lãnh sự quán Trung Quốc tại TP.HCM để gia hạn visa và họ cũng mong muốn được ở lại khách sạn để tránh dịch”
Xin nói lại, Việt Nam không phải nơi tị nạn dịch bệnh, mong người Trung Quốc có trách nhiệm tự đến đón dân mình về, hoặc 4 khách này có thể sắp xếp bay đến bất kì thành phố nào thuộc Trung Quốc ngoài Vũ Hán.
Ngay cả chính phủ Úc cũng công bố, tất cả người Úc được đưa về từ ổ dịch viêm phổi Vũ Hán, sẽ được đưa thẳng ra ‘đảo tị nạn’, nơi từng cầm giữ thuyền nhân trong vòng 14 ngày để theo dõi.
Kể cả Mỹ cũng thế, trên chuyến bay chở 240 người Mỹ sơ tán khỏi tâm dịch do virus Corona Vũ Hán (Trung Quốc) đã bị buộc chuyển hướng đáp xuống một căn cứ quân sự ở California vào phút chót để “đề phòng tình huống xấu nhất”.
Ai cũng muốn làm người tốt, nhưng xin hiểu sự nghiêm trọng của bệnh dịch. Xin đừng nghĩ đến lợi ích cá nhân mà quên đi lợi ích tập thể.
Nguồn: Bão lữa