Quê hương và con chữ
Thuở còn thơ, ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang “Tiếng Việt”
Ai bảo đi học là khổ
“Mỗi ngày đến trường là một ngày vui”
Từ “Công Nghệ Giáo Dục” bùng lên
Rồi thực nghiệm trường kỳ
Quê tôi đầy thí điểm
Từ biệt mẹ, tôi đi
Cô bé nhà bên, có ai ngờ
Cũng vào trường Thực Nghiệm
Hôm gặp tôi, vẫn cười khúc khích
Mắt đen tròn, thương thương quá đi thôi.
…
Tôi trở về đây
Với mái trường xưa, bảng đen, phấn trắng
Gặp lại em
Ngại ngùng trước lớp
Đứng tần ngần khi thầy bảo viết.
“Con chữ này khó viết lắm, thầy ơi!”
Viên phấn xinh xinh nhỏ nhắn ngậm ngùi
Vẫn nằm yên trong bàn tay bé bỏng
Giữa lớp học, không nói được một lời
Con chữ đi qua, em ngoái đầu nhìn lại
Nắng đầy trời mà lòng tôi tê tái!
…
Mãi hôm nay mới rõ được tin em
Không tin được dù đó là sự thật
Chúng giết em rồi – ôi, tan nát!
Chỉ vì em học Thực Nghiệm, em ơi!
Đau xé lòng anh, chết nửa con người!
Xưa yêu quê hương vì có vuông, tròn, tam giác
Có “mỗi ngày đến trường là một ngày vui”
Nay khóc quê hương vì trong từng con chữ
Vắng hẳn phần tri thức của em tôi.