“Bút sa ẵm 3 triệu USD”, thương cho hai cựu Bộ trưởng Tuấn và Son!

Tôi thấy tội nghi.ệp ông Tuấn, một tay ông ký theo lệnh ông Son, chấp nhận rủi ro, bút sa gà ch.ế.t. Để cuối cùng, ông Son “ẵm” 3 triệu USD, ông chỉ được chút đỉnh mưa móc.

Hẳn đương nhiên ông Tuấn cũng chẳng vừa. Thò tay ký cho thủ trưởng hốt cú chót hẳn là nhắm đến cái ghế, 200 nghìn đô bõ bèn gì. Ông Son thì đương nhiên không muốn ký, “tẩy nguồn” để hạ cánh.

Lên công sở tình thủ trưởng cấp dưới, ra bàn nhậu làm anh em chén tạc chén th.ù, cuối cùng cũng chỉ “ăn cơm chúa, múa tối ngày”, “nạc chúa ăn hết để dành xương cho”. Sống với nhau như vậy mà còn mang khẩu khí sĩ phu, tuyên ngôn chí sĩ ra phô bày; rồi in sách nhận huân chương thì ngang trời đày.

Ông Tuấn hồi xưa là chí sĩ thật. Đối đãi với anh em đồng đội cũng có nhiều giai thoại. Nhưng cái thời chí sĩ băng rừng lội suối qua lâu. Đứng trước bom đạn có thể nai lưng ra đỡ cho nhau. Còn đứng trước tiền thì khác. Đứng trước lợi ích thì cái cần nhất là văn hoá lợi ích. Đạo đức nào mà điều chỉnh được lòng tham.

Cũng tội nghiệp ông Son, làm cha cả đời sai quấy để vun vén cho con, trước đoạn đầu đài, biết trước cái kết khốc hại mà vẫn phải khai đưa tiền cho con gái. Chắc cũng trải qua cái gì khinh khủng lắm.

Rồi thì cay đắng nào bằng đối chất, cha con ngồi trước mặt nhau nói về tiền. Con gái ông phủ nhận. Cũng có thể do yêu tiền, có thể sợ luỵ thân, cũng có khi trong sạch thật. Nhưng nhẽ nhàng một sự nghiệp vinh hiển dù lộng, đến phút cuối đời này của ông Son nếm trải quá bẽ bàng đay nghiến…

Cuối cùng thì tội thân cả ông Son lẫn ông Tuấn một đời diễn xướng. Để rồi ngày hôm nay sa cơ mà nhất tề nhân dân hể hả. Bởi hai ông biết, nhân dân biết, các đồng chí chưa bị lộ cũng biết rằng lý luận là cái áo gấm nhưng bên trong lòng vả cũng giống bụng sung.

Vậy mà cứ phải diễn thuyết, phải lý luận nêu gương vì là thủ trưởng, là cán bộ. Dù tận sâu chắc là không muốn. Chẳng ai ở thanh lâu mà muốn luận đàm trinh tiết. Nhưng tất cả vẫn nói và phải nghe vì áp lực vô hình, vì phải nêu gương phải học tập, phải phản trắc chính mình.

Chỉ tội nhất là dân, không tin mà vẫn cứ phải mất tiền để nghe nói xạo. Nghe nói xạo xong thì nai lưng làm lụng để trả nghiệp cho quan. Trời đày các ông một, đày dân đến mười. Xem ra so với dân, các ông còn son chán !

Theo FB Nguyễn Tiến Tường