Mẹ Việt “giải cứu” con trai trước giờ nước Pháp đóng cửa: Con phải chuẩn bị đi ngay cho kịp chuyến bay, nếu còn muốn về nhà!
Câu chuyện người mẹ đồng hành cùng con trai trên hành trình chuẩn bị ra sân bay cho kịp huyến bay cuối cùng rời Pháp về Việt Nam khiến nhiều người nghẹt thở, xúc động theo dõi cho tới phút cuối.
Tối 16/3/2020 (giờ địa phương), Tổng thống Pháp Emmanuel Macron đã công bố hàng loạt biện pháp mạnh mẽ hơn nữa nhằm ngăn chặn sự lây lan nhanh chóng của virus SARS-CoV-2. Phát biểu trên truyền hình, Tổng thống Macron tuyên bố, hoạt động di chuyển và tiếp xúc sẽ bị hạn chế ở mức tối thiểu kể từ trưa 17/3 và kéo dài trong ít nhất 15 ngày trên toàn lãnh thổ.
Các biện pháp là cần thiết để ngăn chặn sự lây lan của virus Covid-19, nhưng nó cũng gây ra nhiều tình thế éo le cho nhiều người đang sinh sống, học tập và làm việc ở nước ngoài, trong đó có những người Việt Nam.
Tình hình dịch bệnh diễn biến khó lường trên toàn thế giới, rất nhiều người muốn mau chóng được trở về quê hương. Vì ít nhất, trở về họ còn được ở bên gia đình, người thân, Tổ quốc của mình. Câu chuyện “giải cứu” đứa con đi du học xa nhà của chị Nguyễn Thúy Nga ở Thụy Khuê, Hà Nội khiến rất nhiều người nghẹn ngào. Có lẽ bất kỳ ai cũng có cảm giác nghẹt thở, hồi hộp khi theo dõi pha giải cứu đứa con xa quê của người mẹ. Bài viết được chia sẻ trên fanpage Dành cho con:
Về nhà đi con!
Hôm nay, ngày của tôi dài 48 tiếng, à không, chắc phải là 72 tiếng! Đó là ngày thời gian trôi chậm nhất tôi từng trải qua. Đó là những cung bậc cảm xúc thay đổi theo từng giờ. Đó là những cảm giác lo sợ thay đổi theo sự chuyển động của thế giới. Chưa lúc nào, bà mẹ nhỏ bé này phải nín thở hóng hành động của các nguyên thủ quốc gia!
3 giờ sáng Toulouse. 9 giờ sáng Hà Nội. Tôi hỏi con trai: “Sao con chưa ngủ?”. -“Con vừa ngủ được một chút tự dưng thức không ngủ lại được nữa. Dậy soạn đồ, lát còn ra sân bay. Vẫn còn quá sớm. 9 giờ mới bay mà. Mẹ, con thấy Tổng thống phát biểu, hôm nay sẽ cấm bay đấy, mẹ hỏi thăm xem sao!” – con trai trả lời.
Cấm bay ư? Thông tin như một gáo nước lạnh. Và từ lúc 9 giờ sáng giờ Hà Nội ấy, tôi như dừng thở. Tất cả các hoạt động chỉ là những ngón tay và ánh mắt theo dõi trên màn hình chat điện thoại.
“VN3114 hủy chuyển sang AF7529 khởi hành 7 giờ. Hoàn vé miễn phí”. Thông tin như nhảy múa. Bỗng dưng đổi chuyến bay từ Toulouse đến sân bay Paris sớm hơn 2 tiếng. Mắt tôi như nhòe đi: “Con phải dậy chuẩn bị ngay đi. Bắt taxi ra sân bay còn kịp chuyến nếu còn muốn về!”.
– Nhưng giờ này bến tàu điện ngầm chưa chạy. Taxi không có.
– Thử vận may với Uber xem sao…
– Nếu tàu điện chạy lúc 5g30 ra sân bay 6g thì kịp check-in không mẹ?
– E là không kịp.
– Vậy con sẽ chạy bộ. 7km, không biết chạy kịp không – Con trai trả lời.
– Bỏ hết va-li lại đi con. Đeo ba lô đi ra sân bay luôn đi. Ra đường vẫy xe, nhờ quá giang đến sân bay xem được không.
– Con ra đường rồi, không chạy được đâu mẹ ạ. Đường không thạo, chạy nhầm là toi luôn. Con đang đợi bến tàu đây. Kịp thì đi, không thì ở lại vậy.
Phương án B nhẽ nào được áp dụng ngay sao? Toàn cơ thể người làm mẹ lúc này đông cứng lại. Chắc không kịp chuyến rồi. Không có taxi, chắc chắn lỡ chuyến.
“Mẹ ơi, bắt được Uber rồi. 10 phút nữa đến đón”. Ơn trời… Từng phút của 10 phút này trôi qua sao mà như đoạn băng quay chậm!
“Con ra sân bay rồi đây, tìm thấy cửa check-in rồi. May quá, vẫn kịp chuyến! Mà mẹ ơi, nhỡ bay đến Paris mà theo lệnh Tổng thống – không cho bay – thì kẹt lại ở đấy cũng chết mất. Quãng đường từ Paris quay lại Toulouse là hơn 700km. Quay lại bằng gì trong lúc hỗn loạn này nhỉ?”.
“Yên tâm đi, phương án B của chúng mình là bắt tàu điện ngầm về Toulouse mà. Con cứ bay đi, mẹ sẽ đi hỏi thăm có lệnh cấm bay chưa và Vietnam Airlines có bay được không nhé. Cứ yên tâm”.
Đó là lời nói động viên chính tôi – người đang không thấy yên tâm nhất.
Lúc này, lòng người mẹ đã thấy bất an lên cấp độ 9. Cảm giác sự căng thẳng đã kéo chiếc kim trong cơ thể kịch đến báo động đỏ. Chợt nhớ mấy người bạn có thể thạo tin của các chuyến bay, bèn nhờ. Lúc này, ai cũng cảm nhận hơn nỗi lo của người mẹ. Các thao tác hỏi đi nhắn lại rất nhanh.
“Vẫn bay nhé. Chưa có quyết định dừng bay về. Có thể đây là chuyến cuối cùng trước lệnh cấm của Tổng thống. Mà không biết chắc lắm, tình hình thay đổi theo từng giờ. Có thể không thể bay… Có thể không bay được con ạ. Nhưng vẫn đi nhé. Phương án B vẫn khả thi mà.”
“Nhưng mà lúc này mua vé tàu về Toulouse không dễ đâu mẹ”.
“Phải làm thôi. Không có thời gian tính toán nữa. Mẹ không có phương án C.”
10 giờ sáng ngày 17/3, chuyến bay nội địa Toulouse hạ cánh transit ở sân bay CDG (Paris). Vẫn còn quá sớm để biết chuyến bay VN18 có bay được về Hà Nội hay không.
“Mẹ ơi, pin còn 32%. Con vội, quên sạc rồi”. Bỗng dưng trong đầu xuất hiện hình ảnh như trong phim hành động Mỹ – đứa trẻ đang bị vây khốn, điện thoại bỗng dưng báo hết pin. Ôi, không thể ngờ có ngày tôi phải tham gia đoạn phim éo le đó.
Ảnh minh họa.
Lúc này đây, thở thôi cũng đã là một thứ xa xỉ vô cùng. Hết pin thì làm sao theo dõi từng phút được tâm trạng con ở sân bay như thế nào, làm sao biết họ bay hay không để còn thông báo đây. Làm sao, làm sao…
– Con còn máy MacBook, mẹ cứ yên tâm. 90%.
– Ừ, thế tốt hơn rồi. Con còn quên gì nữa không?
– Con quên tai nghe. Quên găng tay. Quên sạc pin MacBook.
– Thôi, không sao. Đủ pin đến giờ lên máy bay là ok rồi!
– Bên đấy đang là mấy giờ?
– 12g kém 5 phút mẹ ạ.
– Có đông người Việt không?
– Có hơn 10 người ở đây. Lâu lắm mới thấy nhiều giọng nói của người nhà mình ở đây.
– Thế con ăn gì đi.
– Con mua bánh mì mang theo đây rồi. Có mang theo chai nước nữa rồi. Vẫn còn gói bánh quy.
– Bên đấy mấy giờ rồi?
– Mẹ ơi, con thấy người của Vietnam Airlines đến mở quầy rồi. Lúc này là 17g30 giờ Hà Nội.
Câu nói nghe rất đơn giản, chỉ là một câu mô tả thông thường chẳng mấy ai quan tâm, vậy mà vào lúc này lại là câu nói mang lại niềm hạnh phúc không gì diễn tả được. Nước mắt ứa nghẹn.
– Thế tức là sẽ bay đấy con ạ!
– Vâng, mọi người cũng bảo sẽ bay.
– Mẹ ơi, con vào máy bay rồi. Ngồi một mình cả dãy. Mệt quá mẹ ạ. Buồn ngủ quá.
– Ừ, ngủ đi con. Ngủ một giấc sẽ về đến nhà thôi. Một ngày quá dài đối với chúng mình con nhỉ. Về nhà đi con!
Nuôi con, khi con sốt hay cảm cúm nhẹ cũng đủ khiến người mẹ lo lắng, bất an. Trong thời điểm dịch bệnh hoành hành, đứa con dứt ruột đẻ ra vẫn đang một mình nơi đất khách, cơ hội quay trở về nhà rất bấp bênh, tấm lòng người mẹ càng khiến người khác cảm động. Cuối cùng, con trai chị Nga cũng đã kịp chuyến bay cuối cùng trở về Việt Nam. Khi về tới sân bay, con trai chị đã được cách ly theo đúng quy định.
Hoàng Lan
Theo Trí thức trẻ