CSCĐ có thể để cháu bé co g iật nằm chờ Bác sĩ: Nhưng vì sao lại không làm thế?

Cách đây 2 tháng, ngày 5/5, khi trận đấu giữa Bình Dương và Hà Nội đang diễn ra, cầu thủ Nguyễn Hùng Thiện Đức đã bất tỉnh sau một pha va chạm trên không với Pape Omar bên phía Hà Nội. Sau khi phát hiện tình huống, trọng tài điều khiển trận đấu Ngô Duy Lân đã nhanh chóng sơ cứu, nhét tay vào miệng cầu thủ. Sau trận đấu, anh được dư luận tung hô, VFF tặng giấy khen thưởng vì sự nhanh trí của trọng tài này.

Ngày hôm qua, hình ảnh cậu CSCĐ trẻ nhăn mặt chịu đau khi ngón tay đang hàm răng cháu bé nghiến chặt gây ấn tượng mạnh với cộng đồng mạng. Tuy nhiên, xen lẫn những tiếng cảm ơn, lại nhiều anh chị lên tiếng dè bỉu, cho rằng cấp cứu sai quy trình, nhỡ anh CSCĐ bị bệnh truyền nhiễm, nhỡ đứa trẻ bị rơi…, rồi đem mấy chuyên gia y tế ra hù dọa người đọc.

Tất nhiên, các anh nhà báo, các nhà khoa học ngồi trong nhà lạnh, lướt mạng nói thì đúng, các anh có ở ngoài đâu, có phải xử lý tình huống đâu thì nói gì chả đúng. Khi hàng nghìn người đang tập trung, hò reo theo trái bóng, liệu có ai để ý một em bé đang bị bất tỉnh. Phát hiện rồi, có ai đứng ra sơ cứu, hay lại hàng trăm điện thoại giơ lên chụp ảnh, livestream. Anh công an, với ý thức trách nhiệm nghề nghiệp, tâm lý của một người cha nhanh trí xử lý như vậy là quá tuyệt vời rồi, còn đòi hỏi gì nữa.

Nhiều người đặt câu hỏi, ngộ nhỡ mấy anh bị bệnh truyền nhiễm, lại ảnh hưởng đến sức khỏe cháu bé. Nên nhớ, lực lượng vũ trang hàng năm đều khám sức khỏe định kỳ, liệu có mấy người mắc bệnh truyền nhiễm. Trong tình huống khẩn cấp, người chiến sĩ Công an nhân dân đã tức tốc hành động bằng mệnh lệnh của trái tim, bằng lời thề thứ 3 trong 5 lời thề danh dự “Sẵn sàng bảo vệ tính mạng, tài sản, quyền và lợi ích hợp pháp của nhân dân…” như thế chưa đáng trân trọng thì thế nào mới trân trọng?

Anh hoàn toàn có thể vứt cháu nằm dưới đất, dùng dùi cui dạt đám người xung quanh cho thoáng đợi bác sĩ chạy ra… nhưng anh đã ôm đứa con của nhân dân như ôm đứa con của chính mình, mím môi chạy về phòng cấp cứu trong tâm thế của một người cha, người anh và hơn cả là tâm thế của một người chiến sĩ Công an nhân dân… Còn cứ như mấy anh bác sỹ hay nhà khoa học, liệu còn ai dám đứng ra cứu giúp người khác nữa

(Nguồn: FB Lê Dung Anh)