“Ăn vặt” 5,4 tỷ để trót lọt hơn 400 tỉ đồng tiền thuế thất thoát, thế thì “ăn chính” sẽ ra sao?
Đầu năm 2015, nói về sai phạm trong công tác thiết kế bản vẽ thi công làm tăng 1,36 tỷ đồng của dự án cầu vượt Nguyễn Chí Thanh – Kim Mã, Chánh văn phòng Bộ Xây dựng Phạm Gia Yên đã nói: “Một dự án vài nghìn tỷ mà sai phạm có ngần ấy là tốt rồi.”
Trước đó, giữa năm 2014, Bộ trưởng Bộ Tài chính Đinh Tiến Dũng phát ngôn trên báo chí: “Cán bộ thuế toàn ăn vặt. Ngay cả việc mua hóa đơn, người nộp thuế phải đi lại nhiều cơ quan, thậm chí nhiều trường hợp phải chi bồi dưỡng cho cán bộ thuế.”
Những ngày qua, báo chí Nhật Bản nêu nghi án Công ty TNHH Tenma Việt Nam hối lộ loạt quan chức Bắc Ninh 25 triệu yen Nhật (hơn 5,4 tỷ đồng) để trốn hơn 400 tỉ tiền thuế, Bộ trưởng Bộ Tài chính Đinh Tiến Dũng lại lần nữa xài từ “ăn vặt”.
E rằng có một lỗ hổng cực lớn về mặt nhận thức pháp luật của các cán bộ, bao gồm cỡ ông Chánh thanh tra Bộ Xây dựng Phạm Gia Yên năm xưa hay một Bộ trưởng đương nhiệm tại Bộ Tài chính như ông Đinh Tiến Dũng hiện nay.
Căn cứ vào Khoản 4 Điều 354 Bộ luật hình sự 2015 Phạm tội thuộc một trong các trường hợp sau đây, thì bị phạt tù 20 năm, tù chung thân hoặc tử hình:
– Của hối lộ là tiền, tài sản hoặc lợi ích vật chất khác trị giá 1.000.000.000 đồng trở lên;
– Gây thiệt hại về tài sản 5.000.000.000 đồng trở lên.
Tham nhũng không phải “ăn vặt”. Nó là tội hình sự được luật định! Những cá nhân/nhóm cá nhân thực hiện hành vi phạm tội tham nhũng cần được nhận định đúng tội và xử lý nghiêm.
Nhận định kiểu “ăn vặt” ở cấp độ Bộ trưởng như ông Đinh Tiến Dũng thì hướng xử lý sẽ ra sao? Lính “ăn vặt” tiền tỉ như thế thì “bữa ăn chính” theo ông sẽ ở mức nào? Và giả sử cuộc “ăn vặt” trót lọt sẽ có hơn 400 tỉ đồng tiền thuế thất thoát; thì sau “bữa ăn chính”, ngân khố hay an ninh kinh tế quốc gia sẽ còn lại gì?
Một lần “ăn vặt” thôi đã tước đi bữa ăn, cơ hội học tập, sự an toàn và quyền trẻ em của biết bao đứa trẻ. Ở đất nước này, có bao nhiêu vụ “ăn vặt” mỗi ngày?
“Ăn vặt” hay “ăn chính” bằng tham nhũng cũng đều là ăn xương, uống máu từng đồng thuế chắt chiu cũng nhân dân. Sự độc ác ấy trời đất khó dung, tổ tông linh thiêng buồn tủi, cháu con về sau hổ thẹn.
Nên những kẻ “ăn vặt”, “ăn chính” máu xương nhân dân không xứng được gọi là người chứ đừng nói là trở thành cán bộ “ăn” dân.
Sẽ có một quãng thời gian khác sau này, những thứ giả người ấy sẽ được nêu tên trên chính sử, để đời sau còn biết có một thời sản sinh những kẻ “ăn người” thành thói.
Đến ma quỷ dưới địa ngục cũng biết chọn kẻ có tội để ăn. Còn “ăn người” như vậy thì đích thị ác hơn ma quỷ.
Mai Quốc Ấn