Trò mị dân của Tập Cận Bình và Trung Hoa với đại dịch Corona Virus

Giữa cơn sốt coronavirus ngày càng lan rộng và dâng cao, một sân khấu mị dân được dựng lên bởi Tập Cận Bình và tay chân: xây dựng một bệnh viện nhằm đạt kỷ lục trong 10 ngày và để trình diễn cho hơn 1 tỉ người đang sốt vó với cơn đại dịch.

Màn kịch này được trình chiếu từng giờ từng phút và có hơn 40 triệu dân Tàu vừa bịt mồm vừa hân hoan theo dõi khả năng của các đấng con trời.

Yanzhong Huang, thành viên cao cấp của Hội đồng Quan hệ Đối ngoại: “Trung Quốc có một kỷ lục về việc hoàn thành công việc nhanh chóng ngay cả đối với các dự án hoành tráng như thế này… Công việc kỹ thuật là những gì Trung Quốc giỏi. Họ đạt kỷ lục xây dựng các tòa nhà chọc trời. Rất khó cho người phương Tây tưởng tượng được điều này…”.

Bệnh viện mới mang tên Huoshenshan (Fire God Mountain – Hoả Thần Sơn) được xây dựng bởi 700 nhân công, trên khu đất 60 ngàn mét vuông, có 1000 giường bệnh, với tham vọng phá kỷ lục 7 ngày của một công trình bệnh viện tại Bắc Kinh vào năm 2003.

Trong khi say mê mị dân về thành tích, Bắc Kinh quên rằng không phải ai cũng bị lừa đảo, không bị bại não và đặt ra những câu hỏi:

– Tại sao phải xây cấp tốc một bệnh viện mới? Phải chăng một quốc gia hơn 1,4 tỉ người với sự lãnh đạo của họ Tập này không có những bệnh viện có sẵn để trị dịch corona?

– Nếu phải có bệnh viện “đặc biệt” để sử dụng thì với 1.000 giường bệnh, làm thế nào có thể gỉai quyết số phận của hơn 17.000 người đã được công bố bị nhiễm và gấp nhiều lần con số đó đang bị giấu diếm?

– Phải chăng bệnh viện “đặc biệt” này dùng để giải quyết những trường hợp “đặc biệt” vì… vũ khí sinh hóa đến từ Viện Vi khuẩn học Vũ Hán chớ không phải từ chợ thịt cá dơ bẩn cách đó 30km?

Trong khi màn kịch Huoshenshan với 40 triệu khán giả thì đã có 17.205 người được công bố nhiễm bệnh và 361 người chết. Trong khi 7.000 công nhân hì hục ngày đêm để dựng phim thì đạo diễn Tập Cận Bình tuyên bố: “Sự bùng phát của coronavirus lan rộng khắp vùng trung tâm Trung Quốc là một thử nghiệm lớn dành cho hệ thống quản trị quốc gia” và răn đe rằng “các quan chức trốn tránh trách nhiệm trong việc giải quyết khủng hoảng sẽ nhận lãnh hậu quả”.

Thực tế, người đang lo lắng nhất về hệ quả của đại dịch coronavirus chính là “hoàng đế” Tập Cận Bình.

Trong hơn một năm trời, “đại dịch Trade-War” đã làm nền kinh tế Tàu ho hen cảm sốt. Nhưng quan trọng hơn, ở một lãnh vực mà ít người đề cập tới – đó là sự thiệt hại của tầng lớp cán bộ vừa là lãnh đạo vừa là con buôn và tập đoàn tư bản ủng hộ Tập Cận Bình. Cái ghế vương triều của Tập được bắt bù lon chắc chắn hay lung lay như răng cốt của Mao tuỳ thuộc vào thái độ của đám này khi những con số không trong trương mục ngân hàng của chúng bị bốc hơi.

Trade-War vẫn đang tiếp diễn thì “đại dịch Hong Kong” bùng nổ. Cả triệu người xuống đường trong nhiều tháng ở Hong Kong là ác mộng của Tập Cận Bình với hình ảnh vùng lên đòi tự trị của nhiều sắc dân mỗi đêm hiện về. Thành phần ủng hộ Tập Cận Bình bắt đầu đặt câu hỏi về khả năng thống trị quy về một mối của Tập khi một Hong Kong nhỏ bé vẫn tiếp tục ngang nhiên “làm phản” mẫu quốc khổng lồ.

Đại dịch Tàu Vũ Hán bồi thêm một đòn chí tử vào hình ảnh và vị trí lãnh đạo tối cao của Tập đang làm mưa làm gió Bắc Kinh như những anh chị giang hồ triad Thượng Hải. Dường như cả tỉ người phải đặt cược tình trạng sức khoẻ của mình vào cái mồm dẻo quẹo, cái lưỡi lắc léo, cái đầu ma đạo của các quan chức TQ bất tài.

Những con vi khuẩn được cho là xuất phát từ cửa hàng thịt cá dơ bẩn lan tràn khắp nước và vượt biên giới đến 27 quốc gia khác đã biến “Trung Hoa vĩ đại” thành mối đe doạ của thế giới. Không ít thì nhiều nó đã tạo ấn tượng trong lòng nhiều người về thành tích ăn ở bất vệ sinh của những đấng “con trời”. Trong nhiều năm tháng, để tô vẻ hình ảnh Trung Hoa vĩ đại, để làm mờ hình ảnh những tên chuyên ăn cắp sản phẩm trí tuệ, chuyên làm đồ giả và tổ sư bành trướng… Bắc Kinh đã đổ hàng tỉ đô la để PR tuyên truyền cho tính ưu việt, hoành tráng, vĩ đại… của quốc gia tự xưng là cái vốn của vũ trụ này.

Nhưng những con vi khuẩn Vũ Hán đã làm cho người ta nhớ đến hình ảnh những đạo quân du khách Tàu tấn công quầy hàng buffet Việt Nam, chen lấn giành giựt những cái ví Louis Vuitton ở siêu thị Tokyo, cả bầy ngang nhiên cắt hàng chờ check in ở phi trường Suvarnabhumi, và những đống rác la liệt sau khi “quân Mao” rời bãi chiến trường quán ăn, vỉa hè, công viên, trạm xe, nhà xí… ở London, Paris, New York, Rome… Vi khuẩn Tàu đã tạo nên một làn sóng kỳ thị, âm thầm trong yên lặng hay bày tỏ công khai, đối với người Tàu và những ai có vẻ giống Tàu.

Coronavirus ở Vũ Hán và ở Bắc Kinh vừa làm buồng phổi Trung Hoa bị suy hô hấp cấp tính, vừa làm cho thân thể Trung Hoa vừa mang hình ảnh một con bệnh lây nhiễm đi khắp thế giới. Ngự trị trên đất nước và dân tộc hơn 1,4 tỉ người đó là một ông vua không ngai họ Tập với cái bệnh viện hoàn tất trong 10 ngày làm cả trăm triệu người sướng tê người trong cơn say xỉn corona.

Internet