Chính quyền Trung Quốc liệu có còn liêm sỉ?
Người xưa nói: người không biết xấu hổ thì ma quỷ cũng e sợ. Hàng trăm, hàng ngàn cơ quan truyền thông của TQ mà đến một lời nói thật cũng không dám nói, lại còn tâng bốc trơ tráo kiểu như “tấm lòng vì dân, gánh vác sứ mệnh”… Họ không còn biết thế nào là liêm sỉ nữa rồi…
Đổ lỗi, đùn đẩy trách nhiệm, tự tâng bốc bản thân, lừa dối dân chúng… dường như đã trở thành bản chất của những kẻ cầm quyền Bắc Kinh
Dịch bệnh viêm phổi Vũ Hán bắt đầu từ Vũ Hán Trung Quốc, sau đó lan ra khắp các châu lục, đến nay đã khiến cho trên 4 triệu người nhiễm bệnh và gần 300.000 người tử vong trên toàn thế giới. Theo số liệu thống kê, bệnh nhân đầu tiên của 25 quốc gia trên thế giới đều đến từ Trung Quốc, trong đó đại đa số đến từ Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc. Điều này khiến cựu chiến lược gia trưởng của Nhà Trắng là Steve Banon đã phải thốt lên rằng: “Trung Quốc thật đáng sợ, người Hồ Bắc không được đến Bắc Kinh nhưng lại có thể đi khắp nơi trên thế giới”.
Ngày 12 tháng 3, ông Triệu Lập Kiên – Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc đã viết trong một tweet rằng: “Có thể chính quân đội Hoa Kỳ đã mang virus đến Vũ Hán”. Thông điệp này ngay lập tức đã được các hãng thông tấn và đội ngũ dư luận viên (Ngũ Mao đảng – đảng 5 hào) của TQ đưa tin.
Sau khi bị Tổng thống Mỹ Donald Trump phản kích, quy trách nhiệm cho Trung Quốc: “Virus thoát ra ngoài và họ đáng lẽ có thể ngăn nó”; “Chắc chắn virus có thể đã bị ngăn lại”; “Họ không ngăn nó vì không có năng lực hoặc họ đã để nó lan rộng”… thì Trung Quốc đổi giọng, Đại sứ Trung Quốc ở Mỹ là Thôi Thiên Khải nói: Bắc Kinh chỉ ‘là nạn nhân’ của virus Corona, và nói rằng việc Mỹ đổ lỗi cho Trung Quốc chỉ ‘càng gây khó cho công tác chống dịch’.
Ngày 27 tháng 1, Thị trưởng Vũ Hán Chu Tiên Vượng trả lời phỏng vấn rằng: “Việc thông báo dịch bệnh không kịp thời, về điểm này mọi người cần lý giải, bởi vì là bệnh truyền nhiễm, bệnh truyền nhiễm có cách phòng chống truyền nhiễm, ắt phải thông báo theo pháp luật. Về chính quyền địa phương, sau khi tôi biết được thông tin này, và sau khi được trao quyền, tôi mới thông báo, do đó về điểm này, khi đó nhiều người không lý giải được”.
Vị Thị trưởng này đã nói rất rõ ràng, do ông ta không được Trung ương trao quyền nên mới khiến dịch bệnh lan rộng vượt ngoài kiểm soát.
Trên tạp chí “Cầu thị”, người đứng đầu Trung Quốc Tập Cận Bình nói: “Ngày 7 tháng 1, khi chủ trì Hội nghị Thường trực Bộ Chính trị Trung ương, tôi đã đề ra yêu cầu đối với công tác phòng chống dịch bệnh viêm phổi virus Corona mới”. Câu nói này có nghĩa là: Tình hình dịch bệnh mất kiểm soát ở Vũ Hán là do cấp dưới thực hiện không hiệu quả, không phải là trách nhiệm của ông Tập.
Đến khi dịch bệnh viêm phổi Vũ Hán gây ra thảm họa lớn cho người dân thế giới, khiến làn sóng lên tiếng yêu cầu truy cứu trách nhiệm TQ ngày càng mạnh mẽ, giới chức tỉnh Hồ Bắc – nơi khởi đầu dịch bệnh, tuyên bố rằng đã xử lý hơn 3.000 cán bộ vì tắc trách liên quan đến dịch bệnh. Lãnh đạo các cấp đùn đẩy đổ lỗi cho nhau, rồi cuối cùng đều đổ lên đầu cán bộ, đảng viên cấp cơ sở – người ở tuyến đầu phòng chống dịch bệnh.
Thôi Thiên Khải nói: Bắc Kinh chỉ ‘là nạn nhân’ của virus Corona.
Người xưa nói: “Thượng bất chính, hạ tắc loạn”. Người Trung Quốc ngày nay cử chỉ thô thiển, nói chuyện to tiếng, ở nơi công cộng không xếp hàng, ồn ào tranh cãi, hút thuốc ở nơi không cho phép hút thuốc, nhổ đờm vứt rác bừa bãi, khôn lỏi chiếm lợi nhỏ, không nghĩ cho người khác. Du khách Trung Quốc tùy tiện leo trèo phá hoại các di tích văn hóa, cho trẻ đi đại tiểu tiện ở nơi công cộng, dùng nhà vệ sinh xong không dội nước, giành giật những sản phẩm miễn phí,…
Tập Cận Bình một mình nắm quyền lực lớn, so với hoàng đế thời xưa thì có gì khác đâu. Mà cũng không nên so sánh Tập với các hoàng đế xưa, vì các hoàng đế xưa đều coi “mạng người liên quan đến Trời”, họ hiểu “quyền vua do Trời trao”, mà “lẽ Trời là ở lòng dân”. Đơn cử, nhìn cách ứng xử của Đường Thái Tông khi người dân bị hạn hán và nạn châu chấu là thấy sự khác biệt một trời một vực giữa các lãnh đạo Bắc Kinh và các hoàng đế xưa.
Thời thịnh trị nhà Đường là thời Trinh Quán, sử sách có chép: “Thương nhân buôn bán đi lại nơi hoang vắng cũng không gặp trộm cướp, nhà tù trại giam thường trống không”; “Ngựa, trâu đầy khắp cánh đồng, cửa nhà không đóng”. Mọi người đi xa không cần đem theo lương thực, “hành khách đi qua, mọi người đều cung cấp, tiếp đãi nồng hậu, khi đi còn tặng thêm”. Tuy nhiên, để đạt được thịnh trị như vậy thì vị vua anh minh Đường Thái Tông đã phải tiến hành rất nhiều biện pháp, trong đó có việc biết hổ thẹn, tự nhận lỗi, nhận trách nhiệm, mặc dù “mất mùa là tại thiên tai”, nhưng với trách nhiệm của một bậc quân vương lo cho muôn dân, ông tự nhận lỗi về mình.
Tự tâng bốc bản thân, lừa dối người dân
Trong lúc dịch bệnh viêm phổi Vũ Hán đã lan ra toàn Trung Quốc rồi lan ra khắp các quốc gia khác trên thế giới, thì Nhà xuất bản (NXB) Năm Châu và NXB Nhân Dân phối hợp biên tập xuất bản sách “Cuộc chiến nước lớn” (Đại quốc chiến dịch), được các cơ quan truyền thông của TQ ca ngợi: “Tác phẩm đã phản ánh tấm lòng vì dân, gánh vác sứ mệnh, tầm nhìn xa trông rộng và năng lực lãnh đạo trác việt của Tập Cận Bình – lãnh tụ của một nước lớn”.
Đại sứ Trung Quốc ở Mỹ là Thôi Thiên Khải nói: “Trong cuộc chiến chưa từng thấy này, Trung Quốc không tiếc hy sinh thứ gì để cứu mạng người dân”; “(Bắc Kinh) đã thực hiện các biện pháp nghiêm ngặt và hy sinh rất lớn để kiềm chế virus, điều này không chỉ cứu các sinh mạng trong nước mà còn lấy thêm thời gian quý giá cho thế giới”.
Người xưa nói: người không biết xấu hổ thì ma quỷ cũng e sợ. Hàng trăm hàng ngàn cơ quan truyền thông của TQ mà đến một lời nói thật cũng không dám nói, lại còn tâng bốc “tấm lòng vì dân, gánh vác sứ mệnh”. Họ không còn biết thế nào là Liêm Sỉ nữa rồi. Với bộ máy tham nhũng, giả dối và tàn bạo, đã tạo ra những quan chức tham lam, phóng túng nhục dục và gian ác, nuôi dưỡng những bộ máy truyền thông giả tạo, bôi son trát phấn, ca tụng bản thân, lừa dối người dân, mở miệng ra là nói “vĩ đại, quang vinh, chính xác”, động tí là rao giảng “liêm khiết, chí công, vô tư, vì nhân dân phục vụ”.
Liệu chính quyền Bắc Kinh có còn tí nào liêm sỉ? Không biết hổ thẹn là bản chất của kẻ tiểu nhân lưu manh.